5
(1)

Linh mở cánh cửa phòng khách, cẩn thận đặt chiếc túi xách trên ghế sofa. Căn nhà im ắng hơn thường lệ, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh mịch. Nhìn quanh căn bếp, cô thấy Hà, chồng cô, đang ngồi lặng lẽ trước tivi nhưng ánh mắt không thực sự dõi theo màn hình. Linh thở dài, nhớ lại những ngày đầu mới cưới, khi Hà thường đứng đợi cô ở cửa với nụ cười ấm áp, rồi cả hai cùng nhau ăn tối và kể cho nhau nghe về những chuyện xảy ra trong ngày.

Nhưng giờ đây, sự im lặng đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của họ. Công việc và gánh nặng cuộc sống dường như đã đánh cắp những khoảnh khắc vui vẻ, lãng mạn trước kia. Linh nhìn Hà, cảm thấy lòng mình nhói đau. “Có phải tình yêu của chúng ta đã phai nhạt dần theo năm tháng?”

Cuối tuần này là kỷ niệm năm năm ngày cưới của họ, nhưng thay vì niềm hân hoan như ngày xưa, Linh chỉ cảm thấy trống rỗng. Cô tự hỏi có nên nói gì với Hà không, nhưng lòng tự ái và nỗi sợ không dám đối diện sự thật cứ níu chân cô lại.

Sáng hôm sau, khi Hà đi làm, Linh quyết định sẽ làm điều gì đó khác biệt. Cô bắt đầu nấu bữa tối, một bữa ăn mà họ từng cùng nhau thưởng thức khi mới yêu nhau: cơm canh cá kho, rau muống xào tỏi và một nồi chè trôi nước mà Hà rất thích. Cô chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng, hồi tưởng lại những ngày đầu tiên khi hai người còn ngập tràn tình yêu và sự quan tâm dành cho nhau.

Khi Hà về, anh có vẻ ngạc nhiên. Mùi thức ăn tỏa ra từ bếp khiến anh nhớ lại những kỷ niệm đã qua. Cả hai ngồi vào bàn ăn, lần đầu tiên trong nhiều tháng, không phải là những bữa ăn vội vàng hay tiếng nhai lặng lẽ trong bóng tối. Linh gắp cho Hà miếng cá kho, mỉm cười hỏi:

“Anh có nhớ món này không? Ngày xưa anh từng nói đây là món anh thích nhất đấy.”

Hà ngẩng lên nhìn Linh, có vẻ như nhận ra điều gì đó trong mắt vợ mà đã lâu rồi anh không để ý tới. Anh khẽ gật đầu, chậm rãi thưởng thức món ăn. “Ừ, anh nhớ chứ. Món này lúc nào cũng ngon.”

Không gian giữa họ dường như ấm áp hơn, nhưng vẫn có gì đó ngượng ngập, xa lạ. Linh biết rằng một bữa ăn không thể cứu vãn tất cả, nhưng ít nhất đó là một khởi đầu. Cô muốn nói nhiều hơn, muốn tìm lại cảm giác thân thiết giữa hai người, nhưng ngôn từ lại cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Sau bữa ăn, Hà lặng lẽ giúp Linh rửa bát. Điều này trước đây rất hiếm khi xảy ra. Linh mỉm cười, cảm thấy có chút hy vọng. Khi họ ngồi xuống ghế sofa, Linh quyết định sẽ mở lòng:

“Anh… chúng ta đã thay đổi quá nhiều, đúng không? Em không biết từ lúc nào mà chúng ta trở nên xa cách thế này. Em nhớ những ngày trước kia, khi chúng ta luôn cười đùa và nói chuyện với nhau.”

Hà ngồi im lặng một lúc lâu, trước khi thở dài. “Anh cũng cảm thấy như vậy. Anh xin lỗi, Linh. Có lẽ vì công việc và áp lực cuộc sống mà anh đã quên mất điều gì thực sự quan trọng.”

Linh nhìn Hà, mắt cô rưng rưng. Cô không muốn trách móc, không muốn tìm ra lỗi lầm của ai. Cô chỉ muốn tìm lại tình yêu và sự ấm áp giữa họ.

“Chúng ta có thể bắt đầu lại không, anh? Không cần những thứ lớn lao, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng…”

Hà nhìn Linh, đôi mắt anh cũng rưng rưng. Anh nắm lấy tay cô, lần đầu tiên sau bao lâu, anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Anh hứa sẽ cố gắng, Linh. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp.”

Bữa cơm cuối tuần hôm ấy, dù không hoàn hảo, nhưng đã mở ra một con đường mới cho cả hai. Tình yêu không phải lúc nào cũng đầy hoa và mật ngọt, nhưng nếu cả hai người cùng nỗ lực, họ có thể tìm lại được ánh sáng trong những khoảnh khắc tối tăm nhất của cuộc đời.

Bài viết demo bởi ChatGPT

Bạn đánh giá bài viết này mấy sao?

Bấm vào một ngôi sao để đánh giá bài viết này! (xin hãy trung thực)

Đánh giá trung bình 5 / 5. Số phiếu bầu: 1

Không có phiếu bầu cho đến nay! Hãy là người đầu tiên đánh giá bài viết này.

Admin
Tác giả: Admin

Admin

Theo dõi
Thông báo của
guest
2 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Viết bài và nhận lì xì 500.000 VNĐ

X