Tác giả: Huyen Cao
Ngày nó đang học đại học. Em trai nó là Q, bạn của em trai là C. C và Q tính chuyện liên hôn để hai đứa được thân thiết nhau hơn. Một ngày đẹp trời, Q và C cấu kết, canh lúc nó đi học về thì C dẫn anh của C đến chơi.
Qua mấy lần tìm hiểu, được biết, anh của C đã đến tuổi lấy vợ. Anh ta là chủ cửa hàng Gas nên không có thời gian ra ngoài giao tiếp để kết giao với bạn gái nào cả. Anh bán Gas cần một người vợ ở nhà đi chợ, nấu cơm, sinh con, nuôi con rồi sau này chăm sóc bố mẹ anh ta nữa thôi. Anh ta không cần vợ học cao. Cưới thì nghỉ học ở nhà anh ta nuôi.
Trời, bao nhiêu ước mơ còn phía trước. Thôi mời anh lui gót dùm em.
Giờ mỗi ngày, đi ngang qua nhà anh ta. Bốn mắt nhìn nhau kiểu, giờ vợ anh chỉ việc ngồi rung đùi cùng anh thu tiền, em trắng mắt ra chưa? Còn nó mỗi lần như vậy đều cố ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực sao cho vớt vát chút sang chảnh.
***
Khi nó đi làm, phụ huynh giới thiệu cho anh điêu khắc gia. Nhà có xưởng điêu khắc ở hẻm lớn của đường Lý Thường Kiệt. Ngay buổi hẹn đầu tiên, anh điêu khắc đã đặt vấn đề:
– Em lấy anh rồi thì nghỉ làm ở nhà anh nuôi. Em muốn đi đâu anh chở em đi. Đi chợ anh cũng chở em đi. Má anh ngoại tình trong lúc đi chợ, bỏ anh và ba mà đi khi anh mới 3 tuổi. Nên giờ anh không tin đàn bà. Đi đâu anh chở đi cho chắc.
Con nhỏ sợ quá bỏ chạy mất tiêu. Giờ, hai mươi năm sau, hỏi lại người quen, anh vẫn chưa lấy vợ.
Anh ơi, nếu có đọc được dòng này, anh có đồng ý lấy em không? Em giờ chỉ cần ăn ngày 2 bữa, quần áo 3 bộ và được ngồi yên để viết truyện thôi.
***
Sau đó, có anh hàng xóm khi ấy đang là trợ giảng của một trường đại học để ý nó. Sau vài tháng giao lưu. Anh bảo:
– Anh sẽ bù đắp cho nó bằng thứ khác chứ anh không có thời gian dành cho vợ con, không thể cùng nó chăm sóc con cái hay cùng nấu ăn như nó mong muốn.
Nó còn chưa kịp phản ứng. Anh xòe cái sổ tiết kiệm ngân hàng có 800 triệu ra và bảo:
– Đây là khoản tiền anh để dành để mua đất cất nhà, năm sau cất xong nhà anh cưới em.
Hồi đó lương nó có 800 ngàn đồng một tháng. Anh nói anh làm một con chip là bán được vài chục đến vài trăm. Nó đi làm cả năm chắt bóp được hơn 2 triệu. Anh bằng tuổi nó đã có sổ tiết kiệm 800 triệu. Mê chứ. Nhưng nó là kiểu người thích cảnh một túp lều tranh hai trái tim vàng, cùng làm cùng ăn, cùng nhau làm mọi thứ, ríu rít bên nhau như đôi chim ri ấy.
Rồi đợt dịch, anh nhắn tin hỏi chỗ nó còn ổn không? Cứ mỗi tuần anh nhắn một tin như vậy, kiểu hỏi coi nó gần chết chưa hay sao ấy. Hết dịch anh nhắn một tin:
– Kiểu của em thì lấy ai cũng khổ thôi à. Đàn bà mà mạnh mẽ làm chi? Mạnh mẽ hơn ai được đâu mà mạnh mẽ làm gì?
Bà chặn zalo luôn.
***
Anh giảng viên hàng xóm nói hơi sốc nhưng cũng đúng.
Hồi xưa dại dột, cứ nghĩ mình là cường nhân, có thể cân được tất cả. Có thể vừa làm kinh tế vừa quán xuyến gia đình tốt. Tham lam và ấu trĩ nha. Hồi xưa cứ nghĩ, lấy anh bán Gas hay anh điêu khắc là mất tự do. Lấy anh giảng viên thì lại không phải là mô hình túp lều tranh như nó mong muốn.
Giờ trưởng thành hơn rồi, già và hơi yếu rồi, sống cũng hơi lâu rồi. Nó nhận ra, cứ giữ đúng vai trò của từng giới trong gia đình là lý tưởng nhất. Đàn ông ra đàn ông, đàn bà ra đàn bà. Đàn ông là ra ngoài lăn lộn kiếm tiền. Đàn bà ở nhà quán xuyến và nuôi dạy con cái. Tạo hóa đã tạo ra đàn ông với sức mạnh cơ bắp là để họ cầm búa, cầm cuốc, cầm khoan… Đàn bà được tạo ra với sự khéo léo, tỉ mỉ thì chỉ nên làm những việc cần sự khéo léo, tỉ mỉ.
Đàn bà mà bày đặt cầm khoan, cầm búa rồi tự tủi hờn. Rồi trách ai?! Rồi giờ đòi được chồng nuôi, được làm bà nội trợ thuần túy chỉ ngày ngày ăn rồi đẻ rồi nuôi dạy con. Ai cho?!
Vừa lòng mấy anh kia ghê!
Viết bởi Cao Hy, người kể chuyện đời.
Tranh Huyền Cao (Cao Hy) sáng tác.