Giao đấu với kumathong ở địa ngục vong nhi

Chuyện ma có thậtTổng hợp
0
(0)

Tác giả, Trí Tâm

Sau khi đi thăm ông nội, tôi có được 1 vị giới thiệu rằng, ngài thử thăm quan khu ở của các vong nhi, ở đó còn có 1 cơ duyên nho nhỏ cho ngài. Mình đính chính thêm, khi mình nhận viên ngọc của ngài địa tạng, người mình toát lên ánh sáng trắng, nên mình đi đến nơi nào, là các quan và lính canh bên khu vực đó liền nhận ra, và đón tiếp rất nhiệt tình. Họ đều rất cung kính, mặc dù mình đã giải thích mình chỉ là người bình thường. Tôi đồng ý, và được vị quản lý phía bên ông nội tôi cho người khiêng kiệu dời đi. Đến 1 thành trì bằng đá, Lúc này đã có khoảng hơn chục người lính canh, và 1 vị quan mặc áo xanh đội mũ chuồn đứng sẵn, tôi bước xuống kiệu, vị áo xanh niềm nở. chào mừng ngài đã tới thăm. Tôi nói, Con chào các vị, Các vị đừng có gọi con là ngài nữa. Vâng, vâng!, May mắn lắm chỗ tôi mới được đón tiếp sứ giả của bồ tát, mời ngài đi hướng này, vị áo xanh dẫn đường. Tôi được đưa vào 1 phòng quan sát ở trên khu cao nhất, đứng khu này có thể nhìn toàn cảnh toàn bộ khu thành trì, và còn như kiểu xem camera có thể zoom thoải mái. Tôi để ý thấy, khu này thật kinh dị, Ở đây toàn những đứa bé, đứa lớn nhất chắc cũng chỉ khoảng 14 tuổi, (tôi áng chừng thế), nhưng lại có những đứa bé khoảng chừng 1 tuổi, với những đoạn ruột cuốn quanh cổ, hoặc kéo lê thê chạy ngoài đường lẫn cả máu me, (sau này tôi mới biết đó là dây rốn), có những đứa bé đang nhặt tay hoặc chân của chính nó, cố gắn vào người rồi cười khanh khách, lúc chạy thì chân và tay lại rơi ra, mặt lại tỏ vẻ tức giận!. Rồi khóc, rồi lại ngồi gắn lại, nhiều cảnh tôi xin phép không miêu tả, tôi đứng xem và nôn khan mấy tiếng. Thấy thế vị quan nói.

 

 

Đây là 1 trong nhiều khu, quy tụ các vong linh trẻ em. Những hình ảnh mà ngài vừa nhìn thấy, là để miêu tả cho lý do, mà những đứa bé đó chưa được làm người, bị chết yểu, bị diết chết, phá thai, ở khu này đa phần là kiếp làm người vừa rồi, của những vong nhi kia chưa có gây nghiệp, mà hơn nữa đã trả 1 phần nghiệp của nhiều kiếp trước gây ra, chưa được làm kiếp người trọn vẹn, nên ở đây nhẹ nhàng lắm, không có hình phạt gì, và canh phòng cũng không cần quá nghiêm khắc. Khu này có rất nhiều người ra vào hàng ngày, có ông bà hoặc những người trong dòng họ có tu học, trên trần gọi là cửu huyền, đi đến để khuyên các vong nhi, chỉ được khuyên, chứ không thể bắt ép, có đi theo họ, hoặc có nhiều vị tu đạo dưới này, đến nhận điểm hoá cho vài đứa. Cứ vị này nói đến trường hợp nào, thì hình ảnh lại zoom về phía trường hợp đó cho tôi xem. Những đứa bé ở đây, có sự tự do trong khuôn khổ. Nghĩa là như nào ạ, Tôi hỏi. Nghĩa là chúng được tự do chọn đi theo gia tiên, đi theo đạo sư, đi đầu thai, hoặc lên trần gian báo thù, cái này có các vị giám sát, hoặc chưa có sự lựa chọn gì, thì có thể ở đây để suy nghĩ thêm, hoặc có thể đi tìm người thân, ở cảnh giới tương tự hoặc thấp hơn. Thấy tôi có vẻ mơ hồ, vị quan nói. Ngài hãy đi theo vong kia để hiểu thêm, tôi đồng ý, sau đó tôi và vị quan biến đến sát vong đó, là 1 đứa bé trai, người có nhiều mảnh ghép do phá thai. Lý do lên trần, vị lính canh ngồi mở sổ ghi chép. Con lên báo oán, đứa trẻ nói, mình tạm gọi đứa trẻ này là an. Suy nghĩ chắc chưa, chắc rồi thì đeo cái này vào và điểm chỉ vào đây. Đứa bé không nói gì mà lặng lẽ điểm chỉ, và đeo chiếc vòng tay vào, sau đó linh hồn bay vút lên trần. Xuất hiện trong 1 gian phòng, tôi thấy 1 em bé khác đang nằm ngủ, thì an đứng cạnh, nó nhéo đùi đứa bé, đứa bé khóc thét, làm tôi giật bắn cả mình.

 

Mẹ đứa bé lật đật dưới bếp lên xem con làm sao, thấy nó khóc chết lặng vội bế lên giỗ, lặng lặng được tí thì an lại nhéo, làm cho đứa bé khóc mãi không thôi, tôi định bước đến cản, nhưng bị quan lắc đầu ra hiệu không được nhúng tay. Sự việc tiếp tục mấy đêm liền, mẹ đứa trẻ đã phải gọi bà ngoại lên phụ, tôi thấy khi bà ngoại lên, thì bà làm đủ các hình thức, khi đứa bé khóc ré lên, thì bà ngoại lấy cành cây khô, ( tôi đoán là cành dâu), quất lung tung và chửi bới, tỏi để đầu giường, rồi đốt tờ giấy khua lung tung. Nhưng càng khua thì an càng cấu đứa bé, với tần suất nhiều hơn, càng khóc to hơn, và hình như đứa bé có thể nhìn thấy an, đôi khi nó chẳng cần cấu, chỉ cần lè lưỡi hoặc làm người nó vỡ ra thành mấy mảnh, là đứa bé đã khóc thét rồi. Hôm sau thì bố đứa bé chắc đi làm xa về, đưa đứa bé đi viện khám này nọ nhưng không ra bệnh, được bác sĩ kê mấy cái thuốc tiêu hoá, khi tối 2 vợ chồng có ôm nhau, mặt an biến sắc, nhảy lên đầu người chồng đấm bùm bụp, người chồng khuỵ xuống ôm đầu, đứa bé bóp cổ khiến người đàn ông khó thở, bà vợ thì cứ vừa khóc vừa hỏi. An định đấm thêm nữa, thì cái vòng phát sáng và treo tay lên. Chuyển cảnh, hôm sau thấy bà mẹ mang về lỉnh kỉnh mấy tấm bùa, và sợi chỉ đỏ có hình phật nhỏ nhỏ mầu vàng, đeo vào tay đứa bé, lúc an đến định nhéo đứa bé, thì ở lá bùa hiện lên 1 vị mặt đen xì, dơ cây gậy toan vụt an, theo phản xạ an đưa tay đỡ, cái vòng lại phát sáng làm cái gậy văng ra xa, và vị đen xì đó chạy mất. An mặt đầy giận dữ, lần này không phải nhéo nữa, mà nó nhẩy lên đấm đá ầm ầm vào đứa bé, đứa bé khóc tím ngắt. Bố mẹ với bà đứa bé cuống cuồng, Bà mẹ bảo người con lên thắp hương kêu gia tiên. Sau khi anh chồng thắp hương và khấn, có 1 vị xuất hiện đi xuống kêu an, đủ rồi đó, ai nợ thì đòi người đó.

 

 

An thấy thế thì ngừng tay, nó chuyển sang ngồi ôm đầu bà mẹ, nó cứ ôm ôm và dí mũi ngửi ngửi, như thể âu yếm mẹ nó vậy. Nhưng cứ khi mẹ nó nói những lời tình cảm với đứa bé, thì mặt an lại giận dữ và rứt tóc, làm cho bà mẹ đau đầu, cộng với việc nó cứ ngồi trên vai trên cổ, thì thấy bà mẹ có vẻ hay mỏi hoặc đau vai, vì thấy ngoáy cổ và bóp bóp suốt, thần sắc ngày càng đờ đẫn, thi thoảng nó vẫn lè lưỡi làm trò trêu đứa bé khóc, chứ không có động vào đứa bé nữa, và khi khóc thì đứa bé cứ ú ớ, chỉ về hướng an đứng làm trò. Sau đó, tôi thấy bà ngoại đứa bé và mẹ đứa bé, có đi đến 1 vài chỗ thầy bà xem bói lễ lạt, 1 số ít có thực lực có cử quân đến, nhưng nhìn thấy chiếc vòng tay an đeo thì đều rút lui, còn đa phần lễ cho vui vậy. Sau đó bà mẹ đứa bé, thần trí có vẻ đã trở nên không bình thường, không thấy âu yếm đứa bé nữa, mà lại hay cáu gắt, thậm chí đánh đứa nhỏ, an thấy thế thì lại cười khoái chí, và lại cúi xuống, hít hà hít hà đầu người mẹ. Sau đó, nhà chồng có đưa bà mẹ đó đi viện, khám thần kinh tâm lý gì đó, đứa bé có đi cùng. Đương nhiên tôi cũng đi theo, vị quan nói có việc cần về giải quyết, tôi ở lại để theo dõi thêm quy luật, vị ấy có đưa cho tôi 1 thẻ bài, nói có thẻ bài đó khi lạc đường, có thể trình ra cho mình bất cứ vị nào dưới âm, là họ chỉ đường cho về khu của vị quan đó. Khi khám xong, đang đứng ở bến xe, có 1 bà cô đến gần mẹ đứa bé nói. Này em, Em có cảm thấy hai bên vai nặng trịch hay đau đầu không. Có chị ạ, rất nặng và hay đau đầu, người mẹ trả lời. Em có phá thai đúng không, Chị thấy có đứa bé, cứ ngồi lên cổ em không nặng sao được. Người mẹ mặt tái nhợt, nhưng phủ định không không, em có bỏ thai bao giờ, và lẩn đi, (có lẽ sợ mẹ chồng và chồng biết). Chị là người có căn, chị nhìn thấy chị nói thật đó, Em nên làm lễ gửi bé vào chùa, người đàn bà nói vọng theo.

 

 

Tuy 1 mực phủ định, Nhưng rồi người mẹ cũng len lén lên chùa làm lễ. Đứa bé có đi theo nhưng đến cửa chùa, nó đứng ngoài không vào trong. Tôi cũng định đứng ở ngoài xem đứa bé đó, nhưng lại thấy cơ hội được thăm quan chùa ở 1 cảnh giới khác, nên tôi hăm hở bước vào. Ở cổng chùa, tôi thấy có 2 con chó dữ tợn, sau đó, tôi đi qua 1 vị như trương phi, cầm cây đao lớn đang ngồi ở bàn, tôi ở trong trạng thái mà người và ma đều không nhìn thấy, nên cứ thế đi vào. Bước vào chính điện, tôi thấy mẹ đứa bé cùng các vị sư, đang ngồi làm lễ gì đó. Đưa mắt lên những bức tượng, xem có vị nào ngự trong đó không, thì chẳng thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên, có 1 ông sư đi xuyên người tôi vào khu lễ, vị sư này đã chết. để nói về cách phân biệt người sống và chết, thì hình ảnh vong hồn có dạng mờ nhạt, không đậm như người, các vị thần phật thì thường có ánh sáng, hay hào quang, còn mấy âm binh tướng lĩnh thì thường có làn khói đen. Vị sư đó lật lật tờ sớ xem, xong đi ra ngoài cổng, nói chuyện với vị giống như trương phi. Vị đó ghi vào sổ thứ gì đó, chắc ghi tên đứa bé, dạng như ai có tên thì được vào vậy. Sau đó, vị sư đi vào trong sân, ở đây có nhiều vong là các vị sư nữa, dưới tượng bồ tát mầu trắng ngoài trời, vị này bắt đầu kiết già đọc kinh, xung quanh rất nhiều vong hồn, già yếu, bệnh tật, trẻ em, vân vân, cũng chắp tay ngồi vậy. đến đây tôi hiểu ra, các vị sư không phải ai cũng đắc đạo hết, mà họ cũng là những vong hồn, họ lưu lại đây, cũng làm nhiệm vụ hướng các vong hồn biết đến phật pháp, các vong hồn kia cũng như đứa bé, được gia đình gửi lên, mong vãng sanh này kia, nhưng họ vẫn lưu lại nơi đây vậy. Rồi tôi nghe thấy tiếng cự cãi ngoài cửa nên chạy ra xem, Vị giống trương phi kia đang xách ngược an, toan mang vào chùa, an thì dẫy dụa. không, Ta không muốn vào, thả ta ra. Không phải phần hành của ngươi, Thả nó ra. Tiếng nói phát ra từ chiếc vòng kèm luồng ánh sáng, ấn dị tay như trương phi quỳ xuống đất. Thấy thế, tay trương phi bỏ an ra, Vẫn tư thế quỳ, hắn chắp tay nói. Dạ!

 

 

Về nhà an càng quậy hơn. chẳng hiểu ai xui hay như nào, Bà mẹ lên ban thờ thắp hương khấn. Mẹ xin lỗi gia an, Mẹ đặt tên con là an, mong muốn con dưới đó được bình an. Mặc dù bỏ con không phải là chủ định của mẹ, do ba con là 1 kẻ không ra gì, Lừa mẹ khi mẹ còn quá trẻ dại, Nhưng cũng là lỗi của mẹ. Mẹ đã sai, Mẹ mong con tha lỗi, mẹ đã đặt tên con và gửi con vào chùa, mong con được theo phật và tha thứ cho mẹ, mẹ hứa sẽ không tái phạm lỗi lầm 1 lần nào nữa. Mẹ sẽ chăm chỉ niệm phật và hồi hướng cho con, để bù đắp lỗi lầm mà mẹ đã gây ra cho con, mong con hiểu và bỏ qua cho mẹ. An nghe thấy thế, thì nó cũng khóc sướt mướt và ôm chầm lấy người mẹ, sau đó nó ra xoa đầu đứa em. Và hình như nhớ ra điều gì đó, với khuôn mặt tức giận nó bay vèo đi, tôi đang lúng túng chưa biết làm cách gì để đi theo an xem tiếp, thì thẻ bài lại rung rung và phát sáng, tôi bay vèo đến 1 cây cầu. Chưa hiểu sao tôi lại có mặt ở đây, thì tôi thấy an đang ngồi trên cổ một cậu thanh niên, tóc tai kiểu cách, cúc áo phanh ra, đeo dây bạc có cái móng to chà bá, đang đèo 1 cô gái cũng ăn chơi, phi trên con P S. Khi chiếc xe máy lách qua cái ô tô, thì tôi thấy an đưa tay bịt mắt cậu thanh niên lái xe, Và hình như cậu thanh niên đó không nhìn thấy chiếc xe tải đằng trước, nên xe máy đâm thẳng vào đít xe tải, cô gái bắn sang lề đường xước sát hết, còn cậu thanh niên kia thì chui thẳng vào gầm xe tải.

Người dân xúm lại đưa đi cấp cứu, An thì lại di chuyển đến 1 phòng khám như bệnh viện, đến chỗ này tôi thấy toàn khí đen bao trùm, cảm giác rất lạnh lẽo, bước vào theo, tôi thấy chỗ này toàn các vong trẻ nhỏ, đứa đứt chân, đứa đứt tay, đứt đầu. Chúng có bàn luận với nhau, như kiểu muốn ra tay với bà bác sĩ, Chắc bà này hành nghề phá thai. Khi bọn chúng bu lên người bà bác sĩ, Thì người bà bác sĩ đó như thể có kết giới bảo vệ, nên chúng không làm gì được, tôi nghĩ bà đó là người có phước lớn, nên chúng không làm gì được, nhưng sau này tôi được giải thích là chưa phải lúc. Khi mưu tính không thành, an di chuyển về bệnh viện, nơi cậu thanh niên đó nằm. chẳng hiểu nó kiếm đâu được con dao, Cậu thanh niên đang nằm bó bột nửa người, Nó nhảy lên người rút dao làm 1 nhát vào ngực. Người thanh niên bật lên ưỡn ngực vẻ rất đau đớn quằn quại, an đưa dao lên định làm nhát thứ 2 thì 1 vị xuất hiện. Người này phạm nhiều tội lỗi, hết phước, đến lúc đổ nghiệp rồi, nhưng nếu ngươi muốn diết hắn báo thù, thì ngươi sẽ bị mất rất nhiều phước, và sẽ phải chịu tội ở 1 nơi khác khốc liệt hơn. Còn nếu bây giờ dừng tay, Ngươi có thể đi đầu thai. lúc này tôi thấy những hình ảnh ăn chơi, lừa lọc tình tiền, và ép những cô gái đi phá thai, và an là con của người này với người phụ nữ kia. Đứa bé khóc rất thảm, sau đó nó nghiến răng nói chấp nhận, Tôi muốn báo thù. vị quan kia đứng lui về phía sau, đứa bé nghiến răng đưa dao lên để đâm, tôi thấy thế lẩm bẩm. Ngu dốt!. Ai, Vị quan và đứa bé nhìn về hướng tôi đứng, và dường như không nhìn thấy tôi, họ hỏi lại. Là ai, Mong hiện thân!. Tôi cũng chẳng biết làm cách nào để hiện thân nữa. Không cần thiết, nếu có thể nói chuyện thì cứ nói chuyện thôi. Này bé, Sao ngu thế, đánh đổi hết phước vì 1 kẻ không đáng thì có nên không. Như trên trần gian, phạm tội thì có công an bắt, pháp luật xử lý, chứ dân thường thì làm sao có quyền xử lý người ta. Đi đầu thai đi, Kệ nó cho người có thẩm quyền xử lý.

 

Ông đã bị như tôi đâu mà ông nói, Ông đã từng bị xé nát chân nát người chưa mà ông nói. Ông có giỏi ông gắn người vào cho tôi đi, An bù lu bù loa lên. Luống cuống không biết làm sao, tôi nghĩ ngay đến nữa bài chú, mà được ngài địa tạng trao cho. Đánh cược 1 phen, cái đó đơn giản thôi, Nếu ta làm được thì bé đi đầu thai nhé. Được, an trả lời. Bé đọc theo ta. Đọc lần 1 chưa thấy gì, tôi chột dạ, bỏ mẹ rồi, hay bài chú có 1 nửa nên không linh nhỉ, vẫn đánh liều nói đọc 7 lần đi. Khi đứa bé đọc đến lần thứ 3, dưới đất mọc lên rất nhiều bông hoa sen, có 1 bông to mọc dưới chân an, nó bốc an lên không trung chụm lại thành 1 nụ sen sau đó nở lại, an đứng giữa không trung quay tròn, nhìn chân nhìn tay đã lành lặn, lại còn được mặc bộ yếm đỏ như natra trong phim. Trên không xuất hiện bồ tát, cầm bình dương liễu vẫy tay với an, an bước theo cầu thang bằng ánh sáng đi lên với bồ tát. Vị quan kia thì đưa tay che kín mắt, như thể nhìn vào mặt trời vậy. Tôi gọi với, Này không đi đầu thai à!. Đứa bé lắc đầu và quỳ xuống, hướng về phía tôi mà dập đầu. Rồi cười khanh khách bò lên chân bồ tát. Đang thắc mắc là vị bồ tát nào, và thật hay giả. Thì vị bồ tát nói, đi với ta không phải là tốt hơn trăm nghìn lần đi đầu thai sao, Và nửa bài chú vẫn linh nghiệm, Nói rồi vị ấy nhoẻn miệng cười quay đi. Vị quan kia đang ú ớ hỏi an đâu, như thể chưa biết chuyện gì xảy ra. Tôi nói đi với bồ tát rồi, Ngài không thấy sao. Không tôi không thấy gì cả, Nghe thấy ngươi dậy đứa bé đọc cái gì đó cho đứa bé, ta chỉ thấy ù ù, và thấy xuất hiện những chùm sáng hình hoa sen, sau đó là chùm sáng chói rất loá mắt trên không trung, hết chói thì không thấy ai nữa!. À hoá ra những vị ở cảnh giới cao hơn, có xuất hiện cứu độ ai, Thì chỉ những người có duyên, Có phần hành mới biết, còn lại đa số đều ngu ngơ như vị này vậy, và cả câu chú chủ động trao cho ai, thì người đó mới nghe thấy hoặc có tác dụng, còn lại cũng sẽ không nghe được, vi diệu thật, tôi nghĩ trong đầu.

 

Không có gì, Đứa bé đó được bồ tát đón đi rồi, Ngài có thể về báo cáo vậy. Bồ tát ư, vừa nói vị đó vừa quỳ xuống lậy như bổ củi. Tôi rời đi xem có gì hay nữa không, Thì vị đó với theo. Vậy ngài là ai, Sao ngài nhìn thấy bồ tát, Ngài là ai vậy. Tôi mặc kệ không đáp lời và rời đi…!. Tập tiếp theo!. Giao đấu với ma búp bê thái lan, kumanthong!. Đang loay hoay chưa biết nên đi đâu, thì vị quan mặc áo xanh lại xuất hiện. A, Chào ngài, Con đang chưa biết đi đâu đây, Tôi tươi cười chào hỏi. Ấy ngài đừng xưng con với tôi, Có người quen muốn gặp ngài đó, Vị quan tiếp lời. Ai vậy ạ, Con có người quen dưới này sao?. 1 đứa bé gái xuất hiện, nó mặc đồ mầu trắng, tóc buộc 2 bên nhìn khá xinh xắn. Chú ơi, chú giúp con với, Đứa bé làm mặt vẻ đáng thương nói!. Cháu quen chú sao, tôi thắc mắc. Dạ con là Nhi, con mẹ Vân. Mẹ Vân là bạn của chú đó. À là con mẹ Vân hả, cháu là bé bị đuối nước phải không, tôi hỏi. Dạ đúng rồi ạ!. Vân là người cùng làng với tôi, nhưng lấy chồng trong đồng nai. Mà cháu mất lâu rồi mà, Sao không đi đầu thai mà vẫn lang thang ở dưới đây?. Dạ con được các vị dưới này nhận, giờ con đang giúp việc trong nhà các ngài ý, Và được học đạo. Con thấy thế tốt hơn là đi đầu thai ạ!. Quen các quan dưới này mà không nhờ giúp, Chú thì giúp được gì?. Dạ chú mới giúp được con thôi, Con xin các quan mãi, Và phải đánh đổi cả phước của con, các vị mới chỉ cho con gặp chú. Con chờ chú rất lâu rồi!. Rất lâu?, Vậy việc mình đi nhầm xuống đây cũng là ấn định sẵn sao, tôi thầm nghĩ. Được rồi, Cháu nói đi. Đoạn này nói chuyện hơi nhiều, tôi sẽ tóm tắt qua lời kể của Nhi. Vân là người làng tôi, lấy chồng vào trong nam, đẻ được nhi tầm 4 5 tuổi gì đó, bị đuối nước chết. Sau đó biết có thai, Vì thương nhớ Nhi và giận nhà chồng, Nên Vân đã phá thai.

 

 

 

 

 

 

Đứa bé sau là 1 bé trai, tạm gọi là Long, thực ra nó là nghiệp của Vân. Thằng bé này sau khi lớn lên, nó sẽ phá phách nghịch ngợm. Vốn dĩ như thế, nên khi Vân bỏ nó, thì nó lại càng căm ghét oán hận, Nó hay về nhà phá phách Vân, hay tác động để Vân bị chồng đánh, Hay làm vân bị ốm đau bệnh tật. Sau này Vân có sang thái xăm bùa ở lưng, Và mua mấy con búp bê thái về để nuôi dưỡng. Lúc đầu, Vân định nhờ người ta đưa linh hồn của Nhi vào những con búp bê này, Nhưng nhi không đồng ý, Nên sau đó vân nuôi linh hồn của những đứa vất vưởng, Vân coi con búp bê đó như con ruột hết lòng thương yêu. Từ khi mang con búp bê đó về, thì nó đánh và đuổi Long. Long càng trở nên oán hận muốn trả thù, chính vì thế nó kết hợp với 1 đám vong hồn bất hảo, Quyết trả thù cho bằng được Vân. Và nó đã kí vào bản hiệp ước với lũ vong hồn đó, sau khi xong việc nó sẽ phải đi theo phục vụ mọi việc, mà toán người kia giao phó. Nhi thấy thương mẹ, và cảm thấy nhi có lỗi, nên muốn đánh đổi để giúp đỡ mẹ và em, Và đó là mục đích bé Nhi chờ tôi!. Xin kể thêm, Vân từ khi mang con búp bê thái về thì rất nổi tiếng, Có khả năng xem bói rất giỏi, Và đã giới thiệu rất nhiều chị em, cùng nuôi mấy con búp bê đó, nên kinh tế lúc đó cũng khá giả. Sau này tôi mới biết, mấy con búp bê vớ vẩn đó, cũng dạng như ma xó ma gà bên mình, ngoài cái năng lực nói chuẩn xác những thông tin đã xảy ra, thì nó chẳng có tài gì!. Ví dụ như bố mẹ ông bà tên gì, Hoặc trước khi đến đây thì đi những đâu, gặp những chuyện gì, Nó đều nói được hết. Còn chuyện tương lai, thì nó chỉ có thể nói đúng việc của nó tạo ra. Ví như xem cho 1 người bảo mai ngã xe, Thì mai nó đi theo nó xô cho ngã. Chính vì thế, nó lấy được lòng tin mù quáng của rất nhiều người thiếu hiểu biết, để thờ cúng nó. Còn năng lực thật sự, thì lại ở phía mấy ông thầy làm ra chúng nó!. Và hôm nay cũng là ngày Long và đồng đảng, kéo qua để dành lại địa bàn chỗ Vân. Xem chừng đợt này, nếu nó mà thắng thì Vân xác định rồi.

 

 

 

Lúc đầu tôi cũng định từ chối, Nhưng vì hiếu kì, và vị quan nói thêm là nên đi, Nên tôi đã đồng ý!. Vị quan phất tay 1 cái, chúng tôi lao vèo vèo đến nhà Vân. Lúc này vào buổi đêm, Vân đang ôm con búp bê ngủ, Còn lũ vong kia thì đang chạy lăng xăng khắp nhà, nghịch đồ chơi rồi leo trèo bàn ghế, tôi thấy có 3 đứa nhỏ. Bên ngoài, Long dẫn hơn chục người đến, khí thế rất mạnh mẽ, Nhưng đa phần giống kiểu ma đói khát, nhìn chúng như cái bang vậy, Chúng chẳng nói năng gì, liền nhảy vào đánh nhau!. 3 đứa kia bị đánh túi bụi và xách ngược chân lên, chúng đau đớn và lẩm nhẩm kêu cái gì đó, bỗng phía trên kệ sách có 1 bức tượng bé bé mầu đen, ở trán có 1 kí tự gì đó màu vàng, Nó toả ra luồng khí đen dầy đặc, 3 đứa bé được nhấc lên giữa không trung, và dung hợp làm 1, nhưng có đến 3 cái đầu, chỉ có 2 tay, chứ không thì thành na tra, lưỡi dài, mặt sẹo, nó thè lè cái lưỡi, nhóm đi theo Long thấy thế chạy mất cả vong, Long thấy không ổn toan chạy theo, thì luồng khói đen quấn lấy nhấc bổng lên. Nhi túm tay tôi. chú chú, Cứu em của con đi chú!. Tôi nói, chú cứu làm sao, Cháu xin quan đây cứu cho, Vị quan lắc đầu nói, ngài ý không được quyền can thiệp!. Nhi hốt hoảng chạy ra ngăn cản, liền bị luồng khói đen trói lại treo ngược lên. Vị quan nhìn tôi hất cằm, Ra hiệu tôi mau ra tay. Tôi cuống cuồng niệm chú, nhưng không hiểu sao đến đoạn này mồm cứng ngắc không tài nào niệm được, như thể ai đóng băng cái mồm vậy. Tôi lấy hết dũng cảm lao ra chửi, và điều gì đến cũng đến, Cả 3 chúng tôi đang bị treo ngược. Phía dưới con ma 3 đầu, thì cái đầu ở giữa nó há mồm, Mồm nó to ngoác ra, răng nanh nước dãi chảy rất ghê rợn, toan nuốt 3 đứa chúng tôi.

 

 

Bỏ mẹ rồi, Đang làm ma mà bị ăn thịt, thì không hiểu chết kiểu gì nhỉ, Tôi mơ màng suy nghĩ, như thể lời trăn trối cuối cùng vậy. Nó tung cùng lúc 3 người chúng tôi lên, há mồm để nuốt, Đoạn này như tua chậm vậy, tôi nhìn rõ người tôi cùng 2 đứa bé đang rơi xuống, phía dưới con quỷ kia há hốc mồm, Lưỡi nó vắt bên nọ bên kia!. Mẹ, Câu chú rởm rồi, Tôi vừa nghĩ như vậy thì lập tức, cơ thể tôi như bị điều khiển, ai bị nhập xác trong hoàn cảnh, trí óc vẫn nhận thức được sẽ hiểu cảm giác. Tay tôi tự động kiết các loại ấn lạ, rồi chỉ xuống con quỷ 3 đầu, thì thành 1 nắm đấm to, nện xuống con quỷ làm cái rầm,  con quỷ nó bẹp dí và biến mất, nhi và long không ai đỡ, nên hạ cánh nhẹ nhàng dưới đất và đang quằn quại. Làn khói đen từ bức tượng toả ra, và tụ lại thành 1 hình người kì dị, nó cầm kiếm cong vút lao lên nhằm đầu tôi chém, tay tôi lại tự động bắt ấn. Cơ thể được 1 chiếc chuông mầu vàng bao phủ, Thanh kiếm chém vào kêu nhức hết đầu, Tôi đưa tay bịt tai, sau đó con quỷ mầu đen lại vung kiếm lên và chém liên tục, hòng phá vỡ chiếc chuông. Đoạn sau nó đưa thanh kiếm lên cao, Thanh kiếm biến to khổng lồ và như bị cháy, có điều lửa bình thường mầu đỏ, còn đằng này mầu đen. Thanh kiếm bổ từ trên không xuống, lúc chạm vào đỉnh cái chuông, thì ngay lúc đó 3 tiếng, a, a, a, phát ra, cùng 3 đợt sóng mầu vàng, toả từ chân tôi lan ra ngoài, Không gian tràn ngập ánh sáng vàng, thanh kiếm vỡ vụn, con quỷ kêu lên 1 tiếng rất ghê rợn, rồi biến thành làn khói đen bay đi. Vị quan thấy thế nói, mau đuổi theo, sau đó phất tay áo 4 người chúng tôi bay vút lên tít cao, như thể ở ngoài vũ trụ nhìn xuống vậy. Tôi ngoái lại nhìn, xem cảnh tượng trong gian phòng, Vân vẫn ngủ và bức tượng thì nứt ra 1 vết.

 

 

Ở trên cao nhìn xuống, tôi thấy được hình chữ S của nước mình, Với chằng chịt những làn khói đen nhỏ, như những sợi dây kết nối, kéo từ nhiều nơi ở nước mình sang nước khác. Chúng tôi đang đuổi theo con quỷ đó, cũng là 1 sợi dây khói đen kết nối vậy. Đang chạy theo, bỗng 1 luồng hào quang mầu vàng xuất hiện, như 1 bức tường chắn ngang. Chúng tôi dừng lại, giữa 1 cánh đồng và hình như rừng cây. Chúng tôi gặp 1 toán lính chặn lại, vị quan bước ra nói gì đó với quân lính 1 hồi, sau đó quay lại chỗ tôi nói rằng, chỉ mình tôi được đi theo làn khói đó, vì tôi là người gì đó được phép, còn ngài không được qua, vì đến đây là hết ranh giới của Việt nam. 2 đưa bé có xin đi cùng, nhưng ngài nói bên này có cho qua, thì sang bên kia chúng cũng bị giữ lại thôi, Ngài nên đi 1 mình. Sau đó vị quan có đưa tôi 1 viên đá, Viên đá có hình 1 chú ve sầu, vị ấy nói, cầm viên này ngài có thể bay và di chuyển theo ý nghĩ. Tôi nhận lấy và lao theo làn khói đen, nhưng chậm hơn 1 bước nên đã mất dấu, tôi bay lên cao hơn để có tầm nhìn lớn hơn, tôi thấy các luồng khói đen đó tuy toả ra khắp nơi, nhưng nó tụ lại 1 điểm. Tôi nhằm hướng đó bay theo, vừa đi 1 đoạn lại thấy 1 rào chắn vô hình, tôi cố tình phanh lại vì sợ đập đầu vào đó, nhưng phanh không kịp tưởng vỡ đầu, nào ngờ tôi có thể xuyên qua hàng rào đó, tiếp tục bay 1 lúc lại bị 2 hàng rào chắn tiếp, và cứ thế xuyên qua đến nơi. Tôi thấy 1 tay thầy cúng thầy pháp gì đó, với thân hình béo mập, Có đeo khuyên tai, người xăm trổ, các lá bùa phép 1 làn khói đen, hình con quỷ bị cụt tay đang quỳ ở dưới. Thầy pháp thì đang lầm rầm như kiểu đọc chú, sau đó chỉ tay 1 luồng khí đen theo ngón tay của lão, đi thẳng vào ngực con quỷ kia, cánh tay nó từ từ mọc ra.

 

 

Tôi nép tạm vào góc cửa, lén nhìn vào trên bàn thờ, hắn thắp nến và đèn đỏ, có nhiều tượng đủ các thể loại, có mấy mâm lá bùa ngoằn nghèo, cả xương đầu lâu và 1 bộ xương bàn tay, đang đứng nhìn lén vậy, tự nhiên tôi thấy điều khác thường, ngửa mặt lên trên thấy 1 cái ấn mầu đen xì, như ấn quan của mấy phim tầu, nó chọi thẳng vào mặt tôi, khúc này tôi ngất, Đến khi tỉnh lại thấy đang bị xích 2 chân, nằm gọn 1 đống cùng mấy người nữa. Tôi cố gắng dùng suy nghĩ để điều khiển viên đá, mục đích để bay thoát thân, Nhưng cứ bay lên thì dây xích lại kéo ngã xuống cái uỳnh, Cứ mấy lần vậy, người đau ê ẩm nên thôi. Lúc sau lão thầy pháp đó vào, chúng nói cái gì với nhau tôi không nghe được âm thanh, nhưng kì lạ là tôi lại hiểu ý chúng muốn truyền đạt, và tôi có thể dùng suy nghĩ để trả lời. Đại loại, tay thầy pháp đó muốn đám người đang bị xích chúng tôi làm tay sai cho lão, lão hứa cho ăn uống no đủ rồi ban pháp lực các kiểu. Có mấy người đã đồng ý, Ai đồng ý thì uống chén nước hắn đưa. Trước khi uống, hắn đốt 1 lá bùa vào chén và đưa cho, Tôi không đồng ý, nên hắn dụ thêm, nếu theo hắn, hắn sẽ cho tôi làm cái gì đó mà như là đội trưởng vậy, Có thể là quản lý và sai khiến mấy tên lính bậu sậu. Tôi không thèm trả lời nên hắn bỏ đi, Hắn cho mấy con ma con quỷ khác vào đánh đập tôi. Chẳng còn cách nào hết tôi lại niệm chú, bỗng trên những sợi xích đen nứt ra những vết nứt mầu vàng, sau đó nổ tung và vỡ vụn, thân thể tôi toát lên ánh sáng vàng, toàn thân được mặc 1 bộ áo giáp như trong phim tầu, Tay cầm chiếc thương sáng loá. Mấy con quỷ thấy thế vội chạy mất, tôi đi xuyên tường ra nơi chính điện, Nơi lão pháp sư đang ngồi tu luyện.

 

Hắn thấy tôi thì liền nhếch mép kiểu khinh bỉ, sau đó lão đốt 1 lá bùa dưới đất, trên không mọc lên vô số những con quỷ đen tựa như làn khói, chúng cứ nhằm tôi nhào vào, tôi cầm thương chém lia lịa, cứ hết đợt này đợt khác, mệt không cầm nổi cây thương nữa. Thều thào niệm bài chú thì người tôi lại được điều khiển, tay trái tôi nắm lại, dơ 2 ngón trỏ và ngón giữa, Tay phải đỡ lấy tay trái, vẽ xuống đất 1 kí tự lạ sáng lên ánh sáng xanh, sau này tôi có tìm hiểu và biết đó là chữ lam, sau đó chữ lam bay lên không trung xoay tít mù, và bắn ra những chòm lửa xanh vào những con quỷ, lửa đốt đám quỷ quằn quại và biến mất. Lão thầy pháp thấy thế, thì cũng đứng phắt dậy miệng đọc chú, tay bắt ấn, Những luồng khói đen từ những hình xăm trên người hắn bay ra, cộng với hắn rút 1 lượng lớn những làn khói đen, kết nối ở nhiều nước khác nhau, tạo thành 1 cơn lốc xoáy khổng lồ, không nhìn thấy chiều cao kết thúc ở đâu. Tôi đứng chết chân, chờ năng lực gì đó điều khiển, để chạy trốn hay kết ấn bảo vệ, nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì. Hắn chơi tất tay rồi, Miệng tôi vừa lẩm bẩm dứt câu, thì hắn hét lên 1 tiếng, rồi phóng 2 tay về hướng tôi, Cơn lốc theo thế mà lao đến. Tôi đứng như trời trồng, chẳng thể nhúc nhích, Nhưng kì lạ, con lốc cứ đi qua mà tôi chẳng cảm giác gì, cũng chẳng bị sao, ở giữa ngực tôi có 1 ngọn lửa nhỏ đang cháy như ngọn nến, rồi dần ẩn vào trong, Lão thầy pháp hộc máu mồm và nằm bất động. Những bức tượng, những con búp bê rung lên từng hồi, rồi hoá hiện ra những hình người đủ thể loại trai gái, trẻ nhỏ, người già. Cái đầu lâu thì lại biến ra 1 người con gái mặc váy trắng toát, Tất cả họ đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía tôi mà lậy, Tâm ý họ muốn xin tôi cứu giúp. Tôi chẳng biết làm cách nào để cứu giúp, nên đành lấy bài chú ra định trao lại cho họ. Đọc 1 câu đầu sang câu thứ 2, thì miệng tôi khựng lại không thể đọc tiếp, Tôi tự hiểu là bên trên không cho phép trao tiếp, nên chỉ trao cho họ 1 câu đầu, Họ nhận lấy và vui vẻ biến mất!

 

 

 

 

 

 

Thấy đã hết trò vui, tôi liền dùng ý nghĩ để bay về phía ranh giới nước mình. Lúc này bay trên cao, tôi không còn thấy những luồng khói đen, nối về phía thầy pháp đó nữa, Nhưng vẫn còn rất nhiều luồng khói kết nối đến những vị trí khác. Tôi tự hiểu thầy pháp kia đã bị tiêu diệt, nhưng còn rất nhiều các loại thầy pháp khác đang lợi dụng những pháp thuật đen, để hút phước của những người dân mù quáng. Khi tôi về lại vị trí, thấy vị quan và 3 đứa nhỏ vẫn đứng đấy đợi, Chúng tôi có đứng lại nói chuyện và Nhi xin giúp Long. Tôi có khuyên Long đi đầu thai từ bỏ oán hận, nó đồng ý nhưng khổ nỗi, bản khế ước nó kí còn chưa kết thúc nên không đi được. tôi nói bản khế ước đó đâu đưa tôi xem, thì nó chìa cổ ra, hoá ra là 1 sợi xích nhỏ như sợi dây chuyền, tôi tò mò sờ tay vào, thì sợi dây xích bốc cháy và biến mất, Thế là Long vui vẻ cảm ơn và ra đi!. Hết chuyện rồi, về thôi nhỉ, Tôi nói. Con vẫn còn việc nhờ chú, Nhưng hiện tại bây giờ chú chưa giúp được, Khoảng 2 năm nữa con sẽ gặp chú, Rồi con bé cười gian xảo biến mất. Vị quan lấy lại viên đá, và chỉ tay về hướng xa xa trong rừng, Nói tôi vào đó để gặp 1 người, rồi vị quan cũng đi mất. Tôi lơ ngơ bước về hướng tay vị quan, chỉ thấy 1 người đứng cạnh 1 con cọp mầu bạc, con cọp thấy tôi thì nhe nanh gầm gừ, và như thủ thế để định vồ tôi, còn người đó mặc bộ áo quan mầu đỏ, có hoạ tiết đầu lân hay rồng gì đó. Tôi đang đứng gườm nhau với con cọp, để hễ nó nhảy đến tôi còn né, mà quên luôn người đứng cạnh con cọp. Lúc này vị ấy lên tiếng. Gặp ta mà không thèm chào sao?. Tôi tỉnh người. con chào ngài!, Tại con cọp nó cứ gầm gừ nên con quên mất!. Vị đó dơ tay lên, con cọp nằm phủ phục xuống đất ngoan như con cún con, không gầm gừ nữa!. Tôi tiếp lời. Ngài là ai vậy ạ, Sao ngài lại muốn gặp con?.

 

Ta là Lê Văn, xin giấu tên, ta là thần của nước việt, trông coi bờ cõi ở đây. Còn việc con xuất hiện ở đây, nó là 1 đại căn duyên và cũng là phước báo của con, mong con hiểu được và đừng phí 1 kiếp người, Nói xong ngài ngồi lên lưng con cọp và phất tay, Tôi bay lên ngồi sau ngài ,sau đó con cọp chồm chồm bay lên tít cao, nhìn xuống đất nước tôi ôm chặt cứng ngài. Thoải mái đi, Không ngã đâu, Ngài nói. Không phải, Con đang thử cảm giác ôm 1 vị thần như thế nào thôi. Haha, Ta cho con thăm quan đất nước mình, rồi bắt đầu ngài nói. Ta trước kia là 1 vị tướng trung thành, và làm được lợi ích cho bá tánh nên được phong thần, Trên kia còn rất nhiều vị thần, thánh của nước việt ta, vẫn đang tiếp bước giúp sức và trông coi bờ cõi cho nước nhà. Như con nhìn thấy, đó là ranh giới vô hình của nước ta, tôi đưa mắt nhìn theo những hàng rào vô hình, Tôi thấy hàng rào đó, rộng hơn bản đồ nước mình bây giờ, như biết tôi thắc mắc, ngài nói, đừng lo, không lâu nữa bản đồ sẽ như thế. Tôi nói. Dạ đúng như bài thơ. Nam quốc sơn hà nam đế cư, Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư, Quả đúng như vậy. Con nhìn kia, ngài chỉ về hướng, Tôi đưa mắt nhìn theo, nơi đó tụ rất nhiều khí mầu đen, và nhìn kĩ hơn, thấy như kiểu rất nhiều vong và binh lính. Cả kia, kia, kia, và kia nữa ,ngài chỉ lia lịa những chỗ khác nhau trên đất nước, ngài nói đó là những chỗ mà giặc đã trấn yểm đất nước ta, Khi nào được phá giải đất nước ta sẽ hoá rồng. Lúc này tôi nhìn thấy đất nước mình như 1 chú rồng, đang bị các loại xích sắt vây hãm không thể cựa quậy. Con tưởng những trấn yểm cao biền gì đó đã được giải rồi chứ, Thấy mấy ông pháp sư trên trần nói giải hết rồi!. Haha, Ai nhận mình giải chẳng được, có ai kiểm chứng đâu, Quan trọng là giải xong có thấy tác dụng tốt lên, Có thấy mưa thuận gió hoà không, Hay lại vẫn xấu đi. Hôm nay ta dậy thêm cho con 1 bài học mà không mấy ai hiểu

 

 

Về điều kiện giải ếm họ còn chưa có đủ, Thì lấy đâu ra mà giải được. Ếm 1 quốc gia, là ảnh hưởng đến toàn bộ quốc gia, Dân tộc đó, thì làm sao có chuyện 1 tay thầy cúng bá láp, ra dựng cái đàn múa may mà đòi giải cứu được dân tộc đó. Muốn được bên trên thương giải ếm cho, thì ít nhất phải có những điều kiện sau!. 1!. đại đa số khoảng 70 80% dân số của dân tộc đó, phải có phẩm chất trên trung bình, Biết tu hành hoặc biết đến Trời Phật, Thánh, Thần, chứ cả dân tộc toàn sống truỵ lạc thì ai cứu. Và để cho nhiều người biết tu, biết đến vô hình, thì bên trên cho rất nhiều vị dưới này, đang ngày ngày xoay chuyển con dân nước việt, qua những hiện tượng trừ tà tìm mộ, sau này con thấy ai có duyên, có thể kể cho họ câu chuyện hôm nay!. 2!. Người đứng đầu dân tộc là người đại diện, phải biết đến Trời, phải là minh quân, biết thay con dân mà xin Trời ban phước, làm đúng ý Trời, và phải tìm cho ra vị Đạo Sư ở điều kiện thứ 3!. 3!. Vị Đạo Sư chân chính có khả năng thực sự, có thể thông linh với bề trên, Để dâng sớ cầu xin lên trên, sau đó bên trên sẽ đưa ra những điều kiện gì đó, để được giải trừ. Vị Đạo sư sẽ thông báo cho người đứng đầu, để làm theo những điều kiện đó, thì mới giải được ếm, Khi giải ếm xong thì sẽ có điềm báo và tác dụng ngay, đất nước sẽ trở nên hùng cường, mưa thuận gió hoà. Cũng sắp tới lúc đó rồi, Sau này những sợi xích kia, sẽ được 1 thanh kiếm chém đứt. Kiếm hữu hình nhưng lại chém đứt được xích vô hình, tất cả chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi!. ngài còn dậy nhiều điều nữa, nhưng tôi lại xin phép dừng tại đây. Hết. Tác giả. Trí Tâm

Bạn đánh giá bài viết này mấy sao?

Bấm vào một ngôi sao để đánh giá bài viết này! (xin hãy trung thực)

Đánh giá trung bình 0 / 5. Số phiếu bầu: 0

Không có phiếu bầu cho đến nay! Hãy là người đầu tiên đánh giá bài viết này.

Admin
Tác giả: Admin

Admin

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Viết bài và nhận lì xì 500.000 VNĐ

X