Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn xa xăm về phía con đường mưa. Ngày hôm nay đánh dấu một năm kể từ khi Duy – người chồng của cô – ra đi mãi mãi sau một tai nạn giao thông bất ngờ. Căn nhà trống vắng đến lạnh lùng, không còn tiếng cười của Duy, không còn những buổi tối cả hai ngồi nói chuyện đến khuya. Tất cả giờ chỉ là những kỷ niệm đau thương trong tâm trí Lan.
Lan nhớ như in ngày hôm đó, khi Duy hôn nhẹ lên má cô trước khi ra ngoài làm việc. “Anh về sớm nhé,” anh nói với nụ cười dịu dàng. Nhưng hôm ấy, anh không về nữa. Cú điện thoại từ bệnh viện khiến cuộc sống của Lan vỡ vụn. Người đàn ông mà cô yêu thương, người luôn bên cô qua bao sóng gió, đã ra đi mãi mãi.
Sau khi Duy mất, Lan rơi vào trạng thái trầm cảm. Những tháng ngày không có anh, cô như mất đi phương hướng. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu vắng Duy, không biết làm sao để bước tiếp. Nhưng thời gian trôi qua, dần dần Lan học cách đối mặt với nỗi đau và nhớ về Duy với niềm hạnh phúc hơn là sự tiếc nuối.
Hôm nay, cô đến nghĩa trang, đặt lên mộ Duy một bó hoa lan trắng – loài hoa anh thích nhất. Lan ngồi xuống bên cạnh, khẽ thì thầm: “Em nhớ anh. Nhưng em sẽ ổn thôi, em sẽ sống tiếp với những gì anh đã để lại. Anh mãi mãi ở trong tim em.”
Trái tim Lan vẫn đau, nhưng cô biết rằng tình yêu của họ không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển hóa thành những ký ức vĩnh hằng. Và từ đó, cô sẽ bước tiếp, mạnh mẽ hơn từng ngày.
Bài viết demo bởi ChatGPT