Các bố các mẹ ạ, tôi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chồng tôi không phải là người xấu, ra xã hội thì anh là người hiểu biết, chăm chỉ và cư xử khá đàng hoàng, tử tế. Nhưng bản tính anh gia trưởng, từ công việc đến gia đình, anh luôn muốn mọi việc phải theo ý mình. Với vợ con, anh yêu thương theo kiểu “phải vùi dập mới tốt lên”. Bản tính anh độc đoán, chuyên quyền, và đặc biệt là đi làm nhiều năm nay không thấy thu vén tiền nong về cho gia đình. Là phận nữ, quá nhiều việc dồn lên vai, lại không có cảm giác được cưng chiều, nên lâu dần tôi mất hết cảm xúc với chồng. Vợ chồng tôi cũng lâu rồi không gần gũi nữa.
Còn những chuyện mọi người nói chồng tôi có cặp kè thì thực sự tôi chưa bao giờ điều tra. Lúc còn tình cảm thì tôi tin tưởng anh không như thế, mà khi hết tình cảm thì tôi cũng không bận tâm. Nói chung, vợ chồng tôi “đồng sàng dị mộng” đã lâu, chịu đựng nhau đã lâu. Đôi khi còn cảm thấy căng thẳng, stress khi sống cùng, nhưng không ai đủ dũng khí để ra đi.
Rồi, tôi có quen một người. Anh tuy không dư dả nhưng rất cưng chiều tôi trong khả năng của mình, chăm sóc và cưng chiều tôi là niềm vui của anh. Tất nhiên, tôi cũng biết điều, không để anh thiệt thòi. Anh nói rằng anh đã ly hôn và có một đứa con. Một thời gian sau khi nảy sinh tình cảm thì thế nào anh lại “tòi” ra thêm một đời vợ và hai đứa con nữa. Nói nôm na là anh đã trải qua hai đời vợ, đều đã ly hôn. Nhưng anh vẫn sống cùng người vợ thứ hai và mấy đứa con nhỏ. Người vợ (cũ) này còn cố tình tìm ra tôi và nhấn theo dõi, sau đó luôn chọn cơ hội để đăng những hình ảnh kiểu gia đình sum vầy hạnh phúc nhằm chọc tức tôi.
Tất nhiên, tôi không thể vui khi thấy những hình ảnh như thế, và tôi đã chọn rút lui. Phần vì tôi tuy không hạnh phúc, nhưng con tôi không đồng ý cho bố mẹ ly hôn – nên tôi vẫn đang có chồng. Phần nữa là cảm giác tranh giành một người đàn ông thật phức tạp. Anh thì nói rằng họ sống cùng vì con nhỏ, vì anh muốn có một gia đình, chứ hai người không còn tình cảm nữa. Anh cho rằng việc tôi ra đi, bỏ anh là nhỏ nhen, ích kỷ. Anh cũng đã đề xuất nhiều lần rằng nếu tôi ly hôn, anh sẽ đón tôi ngay về. Nhưng như vậy thì mẹ con cô kia sẽ phải ra đi sao? Tôi không đành như vậy, nên khi họ sum vầy và cô kia thể hiện muốn giữ gia đình cho con cái, tôi đã không xen vào nữa.
Tôi trải lòng ra đây để nhẹ nhõm và thực sự không mong nhận được sự đồng cảm. Tôi mong nhận nhiều “gạch đá” để không mềm lòng tiếp tục mối quan hệ phức tạp kia, hoặc mong mọi người tiếp thêm dũng khí để tôi có thể thoát ra khỏi cuộc hôn nhân mà cả hai đều không hạnh phúc. Lúc này, tôi đang mất phương hướng, không biết mình muốn gì nữa. Tôi hơi rối và buồn.