Em thật sự cảm thấy bị tổn thương và buồn. Em và chồng lấy nhau được 4 năm thì chồng em bị ung thư. Em làm như trâu bò, vừa kiếm tiền vừa chăm con nhỏ, vừa chăm chồng suốt ngày đi bệnh viện. Em từ 50kg mà sụt còn 37kg, trông vào người ngoài thương em rớt nước mắt. Bố mẹ chồng em mất hết rồi. Khi bố mẹ mất, họ có để lại di chúc chia cái nhà của bố mẹ cho từng đứa con ra sao, ông bà ghi rõ ràng.
Chồng em bệnh, mình em xoay xở tiền đi hết viện này đến viện kia để xạ và hóa trị nhưng không đủ tiền. Sau đó, gia đình họp quyết định bán nhà đó để đưa phần của chồng em cho chồng em chữa bệnh. Chồng em được 2.7 tỷ, mới mua một lô đất tái định cư để mai này làm của hồi môn cho con trai, mua hết 800 triệu. Số tiền còn lại là để điều trị cho bệnh tật của chồng em. Nhờ có số tiền đó mà chồng em được điều trị thuốc tốt, sống kéo dài thay vì vài tháng như bác sĩ dự đoán, thì đã sống được đến khi con trai vào lớp 1.
Khi chồng em mất, số tiền còn lại chỉ còn hơn 100 triệu một chút. Em định dành số tiền đó để đi thuê một quán nhỏ buôn bán nuôi con. Nhưng các chị em của chồng nghĩ rằng em đang còn ém nhiều tiền lắm, cứ tra hỏi mãi, rồi cứ nhắc đi nhắc lại: “Đất chồng mày mua là tiền của bố mẹ tao chứ không phải tiền của chồng mày đâu.” Em cũng im lặng cho qua chuyện, để con có anh em họ hàng, chứ làm căng thì mất hết tình cảm, con mình bơ vơ.
Đến nay đã 8 năm kể từ khi chồng mất. Chồng em là người Hà Nội, nhưng sau khi lấy nhau thì vợ chồng em vào miền Nam sinh sống. Chồng em biết anh em chồng rất khó chịu nên đã nói thẳng với họ rằng sau khi mất không được ai đưa tro cốt về Bắc, anh muốn vợ con ở đâu thì anh đi theo đó, để vợ con anh được gặp gỡ trực tiếp thắp hương mộ phần anh. Anh mà về Bắc thì anh sợ vợ con không dám về đó thắp hương cho anh, vì gia đình mình khó khăn với vợ anh quá. Mấy anh chị em không khuyên được, không thuyết phục được nên đành chiều theo ý chồng em.
Giờ vì dịch COVID, mình phải trôi dạt đến tỉnh khác để làm ăn sinh sống. Mộ phần anh bỗng trở nên lạnh lẽo, đơn độc vì không ai hương khói. Mình cũng buồn lắm, nhưng giờ cuộc sống phải ráng chịu vài năm nữa, con học xong thì mẹ con đi đâu làm ăn cũng dễ hơn là con đang học mà phải nhập hộ khẩu, xin học hành rất nhiêu khê.
Nhưng giờ anh em bên nhà anh lặng lẽ bàn với nhau thu xếp đưa tro cốt anh về Bắc. Họ bàn và thống nhất với nhau từ bữa Tết rồi, và không ai nói với mình một câu nào. Nay mình được một người chị họ xa bên chồng nói thì mình mới biết. Nếu như không có chị ấy nói thì vài năm sau, mẹ con mình vào đó sẽ chưng hửng vì tự nhiên mộ phần của chồng biến mất.
Mình rất buồn vì cách cư xử của họ. Mình đâu phải ngu đần, ngang ngược không hiểu chuyện. Nếu như họ đưa ra lý do hợp tình hợp lý rồi trao đổi với mình thì mình cũng sẽ đồng ý ngay thôi chứ gây khó dễ làm gì. Vậy nhưng không, họ tự ý quyết định mà không cần cho mình được quyền phải biết.
Theo mọi người thì mình nên im lặng kệ họ muốn làm gì thì làm hay là lên tiếng không cho họ đưa chồng mình đi? Nếu giờ họ đưa đi rồi thì chắc từ giờ về sau mẹ con mình sẽ không về bên đó, và sẽ không còn được trực tiếp thắp hương cho chồng, mà chỉ lập bàn thờ rồi cúng vọng từ xa, nghĩ tới mà mình thấy buồn quá.